Theo nhân viên sắp xếp, Ôn Văn tiến vào trường thi, nơi này được chia thành những phòng vách ngăn nhỏ, mỗi phòng tựa hồ được sức mạnh đặc biệt bao phủ làm người siêu năng không thể nhìn thấy bài thi của người khác.
Nhưng chỉ bố trí như thế thì không thể nào ngăn cản được nhóm thợ săn, vì thế trong mỗi phòng đều được bố trí thêm.
Ôn Văn thở dài một tiếng, nhìn con mắt thực linh hoạt ở trước mặt.
"Cách xa tao một chút được không, gần quá làm tao căng thẳng..." Con mắt kia đung đưa hai cái, tỏ ý không được.
Ừm... con mắt kia chỉ cách Ôn Văn một khoảng bốn mươi cm mà thôi, là người coi thi nghiêm khắc nhất mà Ôn Văn từng thấy.
Có điều Ôn Văn vốn cũng không có ý định gian lận, dù sao thì anh cũng đã ôn tập từ sớm rồi.
Bày ở trước mặt Ôn Văn tổng cộng có hai bộ đề thi, một là quy tắc của thợ săn, cái này Ôn Văn cũng đã ôn tập từ sớm rồi, vì thế có thể dễ dàng trả lời xong.
Bộ còn lại chính là hỏi đáp tình huống, tất cả các đề đều là đặt ra tình huống, sau đó để thợ săn trả lời xem nên xử lý thế nào.
"Loại câu hỏi này hẳn là không có câu trả lời tiêu chuẩn, mình cứ chọn theo sở thích của mình vậy."
Câu hỏi thứ nhất là, có một người bình thường, bị người ta lừa gạt mà gây trở ngại cho việc chấp hành nhiệm vụ của bạn, lúc này bạn sẽ xử lý thế nào?
Ôn Văn trả lời là: 'Đánh nó xịt ct, sau đó dùng ct của nó đánh nó, cuối cùng đánh nó vô c*t của nó...'
Anh chính là người có phong cách như vậy...
Ôn Văn thực thoải mái đi nộp bài thi, thời gian chỉ mới qua được phân nửa.
Sau khi đi ra ngoài, một nhân viên hỗ trợ liền đi tới chỗ Ôn Văn: "Thưa ngài, mời ngài đi theo tôi, tham dự phần sát hạch thứ hai."
Đi theo nhân viên hỗ trợ kia, Ôn Văn đi tới một tòa nhà riêng biệt, tất cả cánh cửa đều xếp ngay ngắn làm mỗi phòng bên trong có vẻ khá là nhỏ.
Ôn Văn được dẫn vào một phòng, trong phòng có một thiết bị có kích cỡ giống như một cái quan tài, hai mặt căn phòng là thủy tinh.
Đối diện thiết bị kia ngồi một nam và một nữ, trước mặt mỗi người có một cái màn hình.
Sau khi tiến vào phòng, Ôn Văn quan sát kích cỡ căn phòng một chút, sau đó đi tới trước mặt thủy tinh, đưa ngón tay nhấn một cái, sau đó cười nói: "Quả nhiên, cứ cảm thấy độ rộng của căn phòng này không bình thường, đây chính là kính một chiều, hai bên chính là phòng nhỏ để quan sát, có lẽ bây giờ bên đó có người đang quan sát mình."
"Anh không phải đang phá án mà là tiếp nhận sát hạch, xin hãy tiến tới vị trí của mình." Người phụ nữ gõ bàn một cái, có chút đau đầu nói.
Ôn Văn ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ ngồi, sau đó đưa tay sờ thiết bị ở sau lưng, thứ làm anh tò mò nhất chính là nó.
Người đàn ông kia một lần nữa gõ gõ bàn: "Ôn tiên sinh, nơi này là trường thi phần sát hạch thứ hai, chốc nữa cậu sẽ tiến vào trong thiết bị ở phía sau, ở trong đó cậu sẽ thông qua giấc ngủ để tiến vào một không gian hư cấu, dựa vào gợi ý của không gian để hoàn thành nhiệm vụ chính là nội dung phần sát hạch thứ hai."
"Là năng lực của vật thu nhận hay sản phẩm công nghệ cao vậy?" Ôn Văn giống như một đứa bé hiếu kỳ nhìn hắn.
Người phụ nữ cười khổ nói: "Đây là bí mật, chúng tôi không thể trả lời, xin cậu hãy mau vào đó đi."
Người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa rất hiếm có bé ngoan như vậy, trong kỳ sát hạch hằng năm bọn họ đều gặp được đủ loại hình hiếm thấy.
"Oh..."
Ôn Văn đáp ứng, thiết bị ở phía sau tự động mở ra, nằm vào thì nó cũng tự động khép lại, làm Ôn Văn càng nghĩ càng cảm thấy thứ này giống quan tài.
Bên trong quan tài rất sáng, ở vị trí đối diện mặt Ôn Văn có một cái camera.
"Xem ra bọn họ còn muốn quan sát nét mặt của mình... có lẽ sách hạch này không chỉ là hoàn thành nhiệm vụ trong không gian ảo."
Làn khí màu trắng xuất hiện trong quan tài, Ôn Văn hít khí này vào thì cảm thấy có chút mờ mịt, nhưng anh không chống cự lại, bởi vì phần sát hạch này cần phải tiến vào trạng thái ngủ mới bắt đầu được.
Trong lúc mơ hồ, Ôn Văn nghe thấy âm thanh của nữ giám khảo kia: "Trong khi sát hạch có lẽ sẽ xuất hiện một vài tình huống làm cậu khó chịu, xin hãy thứ lỗi, tất cả cũng vì tuyển chọn được siêu thợ săn thích hợp nhất."
Tiếp đó Ôn Văn ngủ mê mang....
Mở mắt ra, Ôn Văn phát hiện mình ngồi trên một cái ghế, trước mặt có một cái bàn, trên bàn có một khẩu súng và một tờ thông báo.
Trên đó viết yêu cầu nhiệm vụ: "Tìm ra ngoại tộc, và giải quyết nó."
Tiếp đó, hai người đàn ông cùng tiến vào trong phòng, hai người đàn ông này giống nhau như đúc, chỉ khác là một người mặc đồ đỏ, một người mặc đồ xanh.
Người mặc đồ đỏ sau khi vào phòng thì ngồi ở dưới đất cắn rách ngón tay rồi vẽ vòng tròn trên mặt đất, mà người mặc đồ xanh sau khi vào phòng thì hướng Ôn Văn mỉm cười, nhưng từ cơ thể khẽ run rẩy thì hắn trông có vẻ khá lo lắng.
"Từ hai người này tìm ra tên ngoại tộc... sát hạch này cũng quá đơn giản rồi đi?"
Ôn Văn cười khẩy, không gấp gáp tìm kiếm mục tiêu mà quan sát cái không gian ảo này.
Mọi thứ nơi này đều rất giống với ngoài hiện thực, cảm giác giống như rơi vào ảo cảnh, nhưng có thể từ rất nhiều điểm nhìn ra dấu vết thiết kế.
Thực lực của Ôn Văn ở nơi này tựa hồ bị hạn chế, chỉ có thực lực cảnh giới Thăm Dò mà thôi, hơn nữa năng lực chỉ mạnh hơn so với người bình thường mà thôi.
"Xem ra, mục đích của phần sát hạch này chỉ để đánh giá năng lực phán đoán khi xử lý sự kiện siêu nhiên và năng lực phân tích của mình chứ không phải thực lực, vì thế chỉ cần có thực lực ở cảnh giới Thăm Dò là đủ rồi."
Sau khi hiểu rõ mọi thứ, thời gian cũng đã qua được một lúc, hành vi của hai người đàn ông kia cũng đã có chút thăng cấp.
Người đàn ông đồ đỏ vẽ vòng tròn dưới đất không đã, bắt đầu dùng máu vẽ vài ký tự không rõ ý nghĩa là gì ở trên tường, Ôn Văn biết loại ký tự này, nó thuộc về văn tự ở thế giới trong.
Trong tài liệu chính thức của Hiệp Hội Thợ Săn, loại chữ viết này được gọi là 'Dị Văn', mà trong miệng quái vật ở thế giới trong thì loại chữ viết này là 'Ngôn Ngữ Chân Lý'.
Theo chữ ngày càng nhiều, căn phòng cũng trở nên kỳ quái, nếu viết xong thì có lẽ sẽ xảy ra một ít dị tượng.
Người đàn ông đồ xanh hoảng sợ nhìn người đàn ông đồ đỏ, thuận tiện đưa tới một tách cà phê nóng cho Ôn Văn.
Ôn Văn nhận lấy cà phê, cảm nhận độ ấm một chút, sau đó nở nụ cười với người đàn ông đồ xanh, sau đó trực tiếp giẫm lên ngón chân người đàn ông đồ xanh.
Người đàn ông đồ xanh sửng sốt một phen, sau đó ôm chân ngồi dưới đất ôm chân gào la đau đớn.
Ôn Văn sờ cằm nói: "Ừm... la chưa thảm thiết cho lắm."
Vì thế anh trực tiếp tạt tách cà phê nóng lên mặt người đàn ông đồ xanh, độ nóng làm mặt mũi hắn vặn vẹo biến dạng, tiếp đó bắt đầu đổi sắc mặt.
Người đàn ông kia phát ra tiếng gào rống khó nghe, miệng hóa thành bốn cánh hoa, cả cái đầu biền thành dáng vẻ quái vật, sau đó hung ác bổ nhào tới chỗ Ôn Văn.
Nhưng Ôn Văn sớm đã có chuẩn bị, nã một phát súng vào đầu gối người đàn ông kia, làm hắn phải quỳ rạp dưới đất không đứng dậy nổi.
"Tại sao lại là tao, rõ ràng vấn đề của nó càng nghiêm trọng hơn!"
Tên đàn ông kia không cam lòng gào thét với Ôn Văn, biểu hiện của hắn rất hoàn hảo, không hề lộ ra chút sơ hở nào, vì sao người này chỉ nhắm vào hắn chứ?
Ôn Văn chậm rãi đưa họng súng nhắm vào trán hắn nói: "Bình thường với tính cách của tao, tao sẽ không giải thích nhiều với mày, nhưng câu hỏi của mày cũng chính là câu hỏi của giám khảo, vì thế tao sẽ để mày chết được rõ ràng một chút."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo